VĂN TẾ MÌNH

VĂN TẾ MÌNH

Vui thay!
Ánh nến lung linh
Mùi hương ngào ngạt
Trống tiễn tưng bừng
Chiêng đưa rộn rã
Trải bao năm dầu dãi phong trần, xác tiều tụy lo phần cơm áo
Qua một giấc phiêu diêu cực lạc, hồn thảnh thơi dạo chốn non ngàn

Nhớ linh xưa:
Nét chữ gà bươi, văn chương lỡ dở cũng chong đèn gắng sức dự trường thi
Niềm mơ chó gặm, hạnh phúc mong manh còn lắng dạ ươm mầm vun gốc nghĩa.

Chim bằng gãy cánh nằm co ro gỡ rối tơ chùng
Tiếng vạc kêu sương vọng xa xót hoen mờ gối ướt.

Con bốn đứa tính hiền dây rốn buộc, ngày quẩn quanh trống trải đợi nắng hồng
Nhà một căn bếp lạnh ngọn may lùa, đêm trăn trở bâng khuâng nhìn trăng khuyết.

Vần thơ mọn ẩn điều kín đáo, mượn kho từ hong giọt mưa ngâu
Mắt bạn ngời thấu nỗi riêng tư, khơi đóm lửa sưởi mùa gió bấc.

Càng vui hơn:
Bệnh kinh niên đã dứt, vòng danh lợi không quàng, cánh hạc thong dong muôn cảnh trí
Dòng tâm sự còn vương, kẻ tri âm sẽ hiểu, nén nhang ấm áp một linh hồn.

Hihi…
Thiêng hay không không thành vấn đề. Tự viếng để mình vui! Khakhakha…

Kiều Thành(22/7/15)

VƠI NỢ

VƠI NỢ

Đang còn khẳm nợ giữa trùng khơi

Vọng tiếng chuông ngân nhẹ gánh đời

Dịu cảnh ba đào yên ả mộng

Tươi mầm hạnh phúc ngọt ngào nơi…

Vùi chôn kí ức sầu trong dạ

Để thấy hào quang rạng góc trời

Sắp mãn thời gian tìm lẽ sống

Con thuyền Bát Nhã tiếp làn hơi.

Kiều thành(20/7/15)

NHẦM ĐƯỜNG

NHẦM ĐƯỜNG

(Họa CON ĐƯỜNG – Đoang Hồ)

Người đi mải miết suốt con đường

Vẫn hút tầm nhìn dõi một phương

Đã trót đâm lao chua chát trải

Càng mong tới đích đắng cay lường

Đìu hiu gió lạnh mù tâm trí

Rả rích mưa sầu nhạt phấn hương

Có thể dừng chân mà định hướng

Vì sao thất thểu giữa đêm trường?

Kiều Thành(02/7/15)

BUÔNG XẢ

BUÔNG XẢ

(Họa TRẢI NHỚ – Gió Bụi)

Giũ hết niềm riêng để nhẹ lòng

Sang chiều ngắm cảnh dọc bờ sông

Mây hồng rạng tỏa dù bao lối

Nước biếc êm trôi vẫn một dòng

Bão tố vô tình nên mãi quật

Ta mình chẳng nợ chớ hoài trông

Bình tâm thuận lẽ hồn thanh thản

Khối nặng đè tim vợi mấy chồng.

Kiều Thành(01/7/15)

THĂM MÁI TRƯỜNG XƯA

THĂM MÁI TRƯỜNG XƯA

(Họa bát vận thơ Đoang Hồ)

Mấy chục năm rồi lại chốn xưa

Ùa bao kỷ niệm nói sao vừa

Kia hàng phượng nở hoa ngời nắng

Đó mắt ai cười tóc đẫm mưa

Đứng lặng chờ mây vời bạn cũ

Ngồi im đợi gió thoảng hương thừa

Người ơi tuổi mộng giờ xa nhỉ?

Vắng vẻ sân trường chẳng tiếng thưa.

NHẸ LÒNG

NHẸ LÒNG

Đường trần lắm nỗi để êm trôi

Bão tố chông gai cảm nhận rồi

Nắng sớm len vào tia ấm áp

Mây chiều gợi đến ý xa xôi

Sông đời cứ chảy dềnh tan hợp

Sóng nước hoài xô tạo lở bồi

Xem cõi vô thường như giấc mộng

Mai về cát bụi nhẹ nhàng thôi.

Kiều Thành(20/6/15)

PHÙ VÂN

          PHÙ VÂN

Cuộc đời thoắt tựa bóng câu

Bởi vướng u sầu cảm thấy lê thê

Cùng trong “một cõi đi về”

Người mong ở ráng, kẻ chê quá dài

Nợ còn đè nặng đôi vai

Dễ chi nhẹ nhõm thoát thai bụi trần

Sự đời tựa áng phù vân

Thiên đường, địa ngục vừa gần vừa xa.

Kiều Thành(30/5/15)